Có đôi lúc quên mình người có đạo.
Giữa chợ đời mê mải chuyện hơn thua.
Con người sống đâu chỉ cần cơm áo.
Biết vậy rồi vẫn sáng nắng chiều mưa.
Có đôi lúc đớn hèn không dám nói.
Co rúm mình vì một chút hư danh.
Con sự sáng lại nương nhờ bóng tối.
Ngọn đèn ơi! Sao nấp mãi sau mành.
Có đôi lúc muối không còn là muối.
Biết lấy gì để ướp cõi nhân gian.
Lòng chai đá và tình yêu cằn cỗi.
Mặn lên đi! Dẫu có chút muộn màng.
Có đôi lúc hạt giống nằm trơ cứng.
Cố giữ mình vẹn áo mão cân đai.
Máu tử đạo thắm một thời minh chứng.
Có lẽ nào năm tháng đã nhoà phai.
Có đôi lúc nhìn lại mình hổ thẹn.
Người anh em mang thương tích tràn mình.
Ngập ngừng mãi bao phen đành lỗi hẹn.
Xin một lần cúi xuống chạm dấu đinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét